Trích: Miếng ngon Hà nội của Vũ Bằng
Có ai ở Hải Phòng, Nam Định, Thanh Nghệ chẳng
hạn, về Hà Nội, mà đã có lần được thưởng thức món bánh cuốn Thanh Trì ăn với đậu
rán sốt, tất còn lâu lắm mới có thể quên được món quà đặc biệt Hà Nội đó.
Khắp các nẻo đường, người ta vẫn được thấy
những người đàn bà mặc áo nâu dài, đội cái món quà đó đi bán từ lúc trời vừa hừng
sáng.
Cơ nghiệp của họ không có gì: một cái thúng
đội đầu, trên có đậy một cái mẹt. Anh gọi, người bán hàng hạ thúng ở trên đầu
xuống. Anh nhìn vào sẽ cũng chẳng thấy gì lạ hơn: một chai nước mắm, một chai
giấm, một chén ớt, dăm cái chén, cái đĩa và mươi đôi đũa.
Thế thôi, nhưng thưởng thức vài lần món
bánh cuốn Thanh Trì rồi, anh sẽ thấy nhớ mãi món quà đó và nhớ từ cái dáng người
bán hàng đội bánh nhớ đi, nhớ thứ nước chấm, nhớ cái cảm giác bánh trơn trôi nhẹ
vào trong cổ... nhớ quá, nhớ khôn nguôi!
Hồi còn tạm lánh ở một làng vắng vẻ Khu Ba,
có những buổi sáng êm trời, tôi vẫn vọng phía Thanh Trì nghĩ đến những hàng
bánh cuốn đó và thấy thèm như thèm một hương yêu.
Nỗi “sầu Hà Nội” làm cho lòng người ta rã rời,
se sắt. Lúc đó, mặc hết cả, người ta chỉ còn biết cầm lấy cái gậy mà đi ngay,
đi đến bất cứ chợ quê nào cũng được, miễn là có hàng bánh cuốn để ngồi sà xuống
một cái ghế nào đó, ăn một đĩa bánh xem có thể vơi được phần nào sự thèm khát
miếng ngon Hà Nội không.
Không tài nào vơi được. Tôi đã đi nhiều chợ
quê, ăn thử hết các mặt bánh cuốn, nhưng hoặc là bánh tráng dày quá, hoặc là bột
xay nồng quá, hoặc là hành mỡ gia thô quá nên bánh nào cũng vậy chỉ làm cho tôi
nhớ hơn thứ bánh cuốn Thanh Trì.
Bánh cuốn Thanh Trì đặc biệt nhất ở chỗ
tráng mỏng hành mỡ thoa vào mướt mặt mà nếm vào thì thanh nhẹ, mát rượi đi. Ở
trong thúng, bánh được xếp thành lớp kiểu như bực thang, trên những lá chuối
xanh trong màu ngọc thạch; sắc trắng của bánh nổi bật lên nhưng nổi bật lên một
cách hiền lành; và người ta tưởng tượng đến những người con gái bé nhỏ đứng ở
dưới tầu tiêu đẹp một cách kín đáo và lành mạnh.
Ngay từ lúc trông thấy bàn tay người bán bánh bóc từng chiếc một, rồi cuộn lại một cách lơ là, bày trên những chiếc đĩa khiêm nhường, ta đã thấy yêu ngay những cái bánh óng ả, mềm mại đó rồi. Có khi đương cầm đũa, ta muốn bỏ ngay ra để lấy ngón tay nhón từng chiếc bánh đưa lên cho khẽ chạm lấy môi ta như kiểu một cái hôn yêu trong buổi trao duyên thứ nhất.
![]() |
Bánh cuốn Thanh trì |
Bánh thơm dìu dịu, êm êm. Cầm một chiếc, dầm
vào trong chén nước chấm rồi đưa lên miệng, ta sẽ thấy cả một sự tiết tấu nhịp
nhàng của bánh thơm dịu hòa với nước chấm dịu hiền, không mặn quá, không chua
quá, mà cũng không cay quá.
Pha được một thứ nước chấm vừa ngon như thế,
cũng đáng kể là tài. Có biết bao nhiêu nhà, nước mắm thì dùng nước mắm gia dụng,
giấm thì chọn thứ giấm thực của Tây, mà pha một chén nước chấm như của người
bán bánh không tài nào được.
Vì thế, nhiều người ăn bánh chuyên chú nhất
về nước chấm rồi mới xem đến bánh có mỏng và óng mướt không. Đương ăn ngon, mà
gần hết, thiếu mất đi một tí nước mắm, phải pha lấy ở nhà, có thể coi như là hỏng
một bữa quà.
Nhà pha lấy, không tài nào được, dù là đã
pha một chút nước sôi và đường vào nước mắm rồi; nước mắm đó thể nào cũng có một
cái gì ngang, hoặc mặn quá, hoặc chua quá, cứng quá hay có khi nhạt quá.
Để làm nổi hẳn vị của nước chấm lên, người
hàng bánh thường gia thêm vào chai nước chấm một hai con cà cuống băm nhỏ, nó
đem đến cho ta một cái thú đậm đà hơn là cái thú cà cuống nước bán từng ve nhỏ ở
các hiệu bán đồ nấu phố Hàng Đường.
Ai muốn ăn nước mắm không giấm, nhưng vắt
chanh xin tùy ý. Ớt, lấy cay lắm hay vừa, cứ việc theo sở thích của từng người.
Ta chấm chiếc bánh trắng vào trong chén nước
chấm màu hổ phách, đưa lên miệng và chưa nhai đã tưởng như bánh “chưa đến môi
đã trôi đến cổ” mất rồi...
Cái ngon của nó dịu hiền, óng mướt, nhưng đối
với một số người thì có lẽ như thế hơi có ý “thanh nhã” quá nên người ta thỉnh
thoảng đã điểm vào một miếng thịt quay ba chỉ, bì giòn tan. Một thứ thì mềm mà
thanh, một thứ thì nục nạc mà lại giòn, tạo ra một “mâu thuẫn” cũng hơi là lạ.
Nhưng ăn bánh cuốn Thanh Trì, không gì trác
tuyệt hơn là điểm vào mấy miếng đậu thật nóng, rán thật phồng trông óng a óng
ánh như kim nhũ.
Chẳng hiểu bây giờ ở Thanh Nghệ, Nam Định,
Hải Phòng đã có ai làm được đậu phụ ngon chưa, chớ vào khoảng mười lăm năm trở
lại đây thì cái thứ đậu phụ rán thật phồng, ăn bùi mà không chua, quả là một thức
ăn đặc biệt Hà Nội, không nơi nào làm được.
Tôi còn nhớ vào khoảng ba mươi năm trước
đây có một ông ở Nam Định, sành đi hát cô đầu và sành ăn, mỗi tháng thế nào
cũng đảo lên Hà Nội một lần. Cố nhiên, ông đi lên như thế không phải là vì công
việc, mà chính là để “đổi không khí” cô đầu, nhưng sau những đêm hành lạc, thể
nào ông cũng phải về thật sớm ở nhà để ăn quà.
Ấy là vì nhà tôi trông sang phố Hàng Hòm,
mà ở đầu phố Hàng Hòm thời đó có một hàng cơm chuyên rán đậu thật sớm để bán
cho những người ăn bánh cuốn Thanh Trì.
Củi trong lò nhóm to, mỡ đầy lòng chảo hò
reo lách tách. Một người đàn bà ngồi trong bóng tối lấy đũa vớt những cái đậu
rán đã già rồi đập đập vào bên thành chảo mấy cái, đặt lên hai thanh tre bắc
ngang chảo để cho mỡ rỏ xuống cho kỳ hết. Nhưng có bao giờ đậu để được lâu đâu:
mẻ này chưa xong thì đã có người đến mua mẻ khác rồi. Quang cảnh vừa ấm nóng mà
lại vừa yên vui đáo để.
Hàng đậu rán ấy bây giờ không còn nữa. Cùng
với cửa hàng đó, cái thứ đậu thái dài bằng ngón tay cũng không còn. Bây giờ, ở
các chợ cũng có người bắc chảo rán đậu để bán, nhưng đậu thái một kiểu khác, to
bản hơn mà cũng có vẻ dày hơn xưa, tuy vậy ăn với bánh cuốn vẫn hãy còn ngon lắm.
Nói như vậy thì muốn thưởng thức bánh cuốn
Thanh Trì với đậu rán sốt, người ta cứ là phải ở gần chợ hay sao?
Nhiều nhà, ăn uống cẩn thận, thường mua đậu
đem về rán lấy. Bánh cuốn và nước chấm xếp đặt đâu đấy cả rồi thì trong nhà rán
đậu vừa chín, bưng ra từng mẻ nhỏ dăm ba chiếc một, để nhà ngoài ngồi ăn.
Ăn hết đến đâu thì lại bưng thêm lên đến đấy.
Như thế, đậu nóng hổi mà lại giòn. Ăn bánh cuốn cần phải thế; trong cái giòn của
vỏ đậu lại có cái mềm của lòng đậu thành thử lúc nhai, cái nóng hòa hợp với cái
mát, cái giòn hòa hợp với cái mềm, tạo thành một cái gì vừa dẻo, tiết tấu như bản
nhạc nhè nhẹ, trầm trầm.
![]() |
Bánh cuốn có nhân mộc nhĩ, thịt |
Ngoài bánh cuốn Thanh Trì ra, còn có nhiều bánh cuốn khác, mỗi thứ có một vị khác nhau. Bánh cuốn nhân mộc nhĩ, thường bán gánh, dày mình mà ăn vào hơi thô, nhưng nhai sậm sựt cũng có một cái hay riêng.
Thứ bánh cuốn trong có chiên một ít hành
tai tái, ăn hôi mà mất vẻ thanh. Đáng kể hơn là thứ bánh cuốn nhân thịt hiện
nay bán nhiều ở các nẻo đường, trong những gian nhà thấp bé, tối tăm: một người
con gái nhà nghèo ngồi bên cạnh một hai nồi nước nóng, trên có căng một mảnh vải
phin mỏng, múc từng thìa bột xay sẵn, tãi ra trên vải, rồi tra nhân vào bánh,
cuộn lại rồi hấp lên.
Nhân thứ bánh này làm bằng thịt lợn băm nhỏ,
gia hành với một chút mộc nhĩ vào.
Bánh làm xong, người ta phết một chút mỡ rồi
rắc một ít ruốc tôm lên mặt bánh.
Bánh này ăn nóng, bùi, ngẫm nghĩ thì cũng
có một cái ngon riêng, nhưng chóng chán. Có lẽ cũng vì thế mà người ta luôn
luôn tìm cách đổi vị đi: ai thích lạp xường thì có thứ nhân lạp xường, ai thích
thịt gà thì có nhân thịt gà - và có nhà treo biển ở cửa gọi thế là “bánh cuốn
nhân cải cách”! Buổi sáng mùa thu, đi qua một hàng bánh cuốn “cải cách” đó, thấy
khói tỏa nghi ngút từ nồi nước hấp bánh lên như phủ những cái bánh đã hấp rồi
trong một lớp the mơ hồ, khách đi đường cũng thấy nở lên một cái thú dùng thử
dăm ba chiếc.
Ăn vào đến đâu, ấm ngay lòng đến đấy. Thú
hơn một bực là mình được ngồi ngay đầu quán mà ăn, được chiếc nào, ăn chiếc đó,
thiếu nước chấm thì gọi lấy thêm ngay.
Ở nhà, mỗi lúc đâu đã có cái thú tự nhiên
như vậy? Mình lại thấy bắt thương cho những ông khệnh khạng, ăn một miếng giữ
gìn một miếng, chỉ sợ ngồi ở “đầu đường xó chợ” thì “nhĩ mục quan chiêm”.
Ôi chao! Cứ ăn cho thích cái thần khẩu đã!
Những lúc đó mình thấy ái ngại cho những vị tổng trưởng, bộ trưởng và giám đốc,
không biết có bao giờ được thưởng thức quà như thế này không?
Thường thường, bánh cuốn nhân thịt vẫn bán
vào buổi sáng, nhưng ban đêm những cửa hàng bánh cuốn đó mở cửa để bán cho
khách chơi đêm, những con bạc hay những ông vua “ăn thuốc” không phải là không
có nhiều.
Trong những cửa hàng này, được nói đến nhiều
nhất là hàng bánh “bà hai Tàu” ở chợ Hôm. Đó là một gian hàng bé nhỏ và tiều tụy,
ngoài bán đồ thiếc, ngổn ngang những tấm tôn kêu loảng xoảng. Hàng bánh cuốn dọn
ở bên trong.
Một cái bàn con để người bán hàng bày những
cái bát nhân và cạnh đấy, một cái bàn khác và bốn cái ghế tồi để cho khách ngồi:
đó là tất cả cửa hàng. Nếu ông là người thấy khung cảnh đẹp mà xơi quà mới ngon
miệng, xin đừng vào! Người khách vào ăn ở đây bình dân lắm, nhất là phải biết
chờ đợi, chứ vào mà muốn ăn ngay, không được.
![]() |
xuất bánh cuốn 1 người ăn |
Bà hai Tàu bán một ngày hai buổi bánh: buổi sớm từ sáu, bảy đến mười giờ, và buổi tối từ chín, mười giờ đến một giờ khuya. Thường thường, cả hai buổi đó đều đông đảo khách ăn, phần đông là những người cầm bát đĩa đến mua về nhà, ai đến trước mua trước, ai đến sau mua sau, có khi phải sắp hàng, thành thử có khi mười giờ mình đến trông thấy người ta mua về kìn kìn, mà mình cứ phải ngồi đợi thèm nhỏ nước miếng, bực không thể nào chịu được.
Đặc điểm của bánh cuốn ở đây là bột bánh nhỏ
mà mịn - áng chừng là gạo dùng để xay thành bột được nhà hàng chọn toàn thứ gié
cánh, tám thơm.
Ngoài ra, nhân bánh cũng như các hàng khác,
hoặc thịt lợn mông, hoặc thịt gà, còn nước chấm thì cũng tạm vậy, không có gì đặc
biệt.
![]() |
Bánh cuốn ăn với giò lụa |
Thích dùng bánh cuốn nhân, mà thật là muốn chiều vị giác, người ta cần phải hơi cầu kỳ một chút: xuống phố Lê Lợi, tìm đến một hiệu riêng - hiệu Ninh Thịnh - chuyên bán mấy thứ quà Việt Nam: bánh cuốn, xôi vò, chè đường. Ăn ở đây, người ta có cảm tưởng ăn quà ở ngay chính nhà mình. Một phòng khách kê cái sập, bộ sa lông; tường vẽ hoa xanh đỏ; đây đó, một vài bức vẽ lồng trong khung kính. Ở ngoài, không có cửa hàng. Ông bà biết thì vào dùng thử mấy món quà, chớ không có bày bán hay kêu la ầm ĩ.
Bánh cuốn ở nhà này đặc biệt về điểm nhân
thịt nhưng không ăn nóng, mà ăn nguội. Hình dáng cũng khác hẳn mọi nơi, không
tròn, không to, cũng không phải hình chữ nhật, nhưng vừa xinh, dài khoảng một
ngón tay cái, mặt bánh muôn muốt, nhân không nhiều, nhưng thơm ngon mà thỉnh
thoảng nhai lại giòn.
Vì là thứ quà ăn nguội, nên nhà không có lò
tráng mà cũng chẳng có nồi nước sôi hấp bánh. Bánh làm sẵn từ buổi sáng, có
khách đến, cứ việc xếp đem ra. Nước mắm thì pha giấm hay chanh, tùy ý, cà cuống
nước để ngoài, ai muốn gia ít hay nhiều đều được.
Thứ bánh này ăn dẻo mà mát, nên hợp với buổi
trưa trong ngày, những ông nào nhàn rỗi, nghỉ trưa xong đi chơi dăm ba bước
trong một trời gió phây phây rồi tà tà đi vào thưởng thức dăm ba chiếc, rõ thực
là thần tiên đấy.
Ăn từ từ, nhấm nháp thôi, đừng vội, và ông
sẽ thấy bột bánh mướt đáo để, mà nhân bánh thì tinh vi, tương tự phong vị nhân
bánh bẻ. Thứ bánh này không có ruốc tôm bày ở trên, ăn không chóng ngấy, nhưng
nếu ông thích đậm miệng hơn một chút thì vẫn có thể điểm vào đó một hai chiếc
chả lợn của một cửa hàng gần đấy, đã nục lại không pha bột, rán cứ vàng ửng lên
như da đồng.
Không hiểu đối với các khách khác ra sao, cứ
riêng tôi thấy thì thứ bánh nguội này dễ ăn hơn bánh khác.
Những khi đi thưởng thức bánh này, tôi thường
nhớ lại một quãng thời gian đã qua rồi, khoảng ba mươi nhăm, ba mươi sáu năm
nay. Cứ vào khoảng hai ba giờ chiều, có một bà cụ đội một thúng bánh cuốn nhân
thịt đến bán cho những nhà ăn quen ở phố tôi - một phố xưa cũ có bán những pho
kinh đóng bằng bìa cậy và những truyện Kiều Cung oán chữ nôm in mộc bản, bày
bán trên những giàn sách bằng tre. Bà cụ ấy già lắm, lưng lại còng, đội thúng
bánh đi bán, trông lại càng còng quá.
Vì thế người ta gọi cụ là “cụ Còng” và bánh
cuốn của cụ - độc nhất trong hồi đó - là bánh cuốn cụ Còng - chớ chẳng gọi là
bánh cuốn nhân thịt, nhân tôm gì hết!
Bây giờ, mỗi khi ngồi thưởng thức thứ bánh
cuốn Ninh Thịnh, nhai nhè nhẹ rồi ngồi mà suy nghĩ, tôi lại tưởng thấy lại ở đầu
lưỡi cái dư vị bánh cuốn cụ Còng - ăn cứ êm lừ: nhân làm thanh cảnh, mà lại chấm
với nước mắm ô long hảo hạng, chết thật! Ngon đến thế là cùng...
Tức một nỗi là cái ngon đó nó thoang thoảng
như da thịt của một người đàn bà đẹp vừa gội đầu bằng nước nấu lá mùi; người ta
mang mang tự hỏi không biết mùi thơm đó từ đâu ra, từ hương nước tắm hay từ da
thịt?
Hương đó thoảng qua, rồi mất đi, rồi hiện lại,
không ai còn biết lấy gì làm chuẩn đích để níu cái hương đó lại và phân tách
xem sao. Cũng thế, hương vị thứ bánh cuốn cụ Còng cũng thoang thoảng như vậy,
không thể lấy riêng một món nào để làm tiêu chuẩn cho sự ngon lành.
Có lẽ tất cả bánh, nước chấm và nhân cùng
hòa hợp lại mà tạo ra một cái ngon “toàn diện”, chớ không phải riêng bột ngon
hay là nhân ngon.
Mọi thứ đều tiết tấu như thế, người ăn
bánh, nếu gia nhiều ớt quá vào nước chấm, có thể làm hại cho sự quân bình của
cái ngon. Vì thế, bà cụ Còng không thích để cho khách hàng pha lấy nước chấm và
hễ thấy ai gia nhiều ớt quá thì cụ ngăn tay lại.
![]() |
Bánh cuốn bà Xuân, 16 Hòe Nhai, Hà nội |
Không phải là cái chuyện hà tiện quả ớt
đâu, nhưng phàm ăn cay quá thì cái cay nó bắt người ta để hết tâm não vào nó
thành quên mất cái ngon của bánh. Mà tội vạ gì lại ăn cay quá? Nó chỉ hại mắt,
chứ ích lợi quái gì
Tôi còn nhớ lúc đó mỗi khi thầy tôi dùng
bánh thì tôi thỉnh thoảng lại được thí cho hai chiếc - và có hai chiếc, không
hơn! Trông bánh thèm quá, muốn ăn thêm một chiếc mà không tài nào có tiền! Biết
bao hôm, ăn xong hai chiếc bánh, vào nhà trong nằm võng kẽo cà kẽo kẹt, tôi đã ức
ngầm về nỗi không hôm nào được ăn bánh cho thỏa thích. Bánh này, thả ra, phải
ăn cả một thúng mới đã đời!
Ba mươi mấy năm đã qua rồi, bà cụ Còng nay
đã chết, nhưng bánh cuốn của cụ, tôi lại thấy hiện ra ở trong bánh của nhà Ninh
Thịnh, tuy rằng hình dáng có khác nhau chút ít - một thứ gói tròn và một thứ
gói vuông.
Có lẽ cách làm của hai thứ bánh này cũng chẳng
khác nhau mấy tí; nhưng không hiểu tại bột, tại thịt hay tại nấm hương, mộc nhĩ
bây giờ không được bằng thời trước, hay chỉ tại người mình cùng với ngày tháng
có suy đi, mà tôi không thể nào thấy cái thèm muốn ăn cả một thúng hàng trăm
cái bánh như ngày trước nữa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét